trọng sinh chi nịch sát review
Tác giả: Mijia Thể loại: Bất luân chi luyến - Trọng sinh - Thanh mai trúc mã - Giới giải trí Tình t [Edit - Hoàn] Nợ tình của ảnh đế 27 parts Complete
33. Trọng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm - Điệp Chi Linh. 34. Trọng sinh Chi Nịch Sát - Mijia. 35. Trọng Sinh Chi Hạ Trạch - Lý Tùng Nho. 36. Hứa Vị Trọng Sinh Kí - Thiên Khỏa Thụ. 37. Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật - Hồng Trà Ngận Hảo Hát. 38. Nhất Thế Vi Nô - Công Tử Thư Dạ. 39.
Thậm chí, nghiêm trọng hơn, những nạn nhân bị body shaming còn tìm đến cái chết. theo tờ The Guadian (Siddique, 2019), hàng triệu người Anh trưởng thành đã trải qua những suy nghĩ hoặc cảm xúc tự tử vì lo ngại về hình ảnh cơ thể của họ, một cuộc khảo sát cho thấy.
Chị Nguyễn Thu Trang (22 tuổi, sinh viên, TP.HCM) "Tôi sinh cháu thứ nhất được 1 tháng, cũng thử làm cách này vì được nhiều chị em chỉ. Nhưng thấy không hiệu quả cho lắm. Vì thời gian cho con bú phải ăn để có sữa cho con.
Độ ma sát thấp, thậm chí thấp hơn PTFE rất nhiều. Lướt rất mượt, gần như khó cảm nhận độ ghì chuột. Sơ sơ thông tin là vậy. Ở đây mình có 2 chiếc: màu đỏ là bản All Red Limited mình dùng feet PTFE stock, màu trắng là bản thường gắn feet chuột Superglide.
materi ips kelas 5 sd kurikulum 2013. Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm đã là học sinh cuối cấp III bận rộn với bài vở, thế nhưng anh vẫn không hề dừng lại chuyện học tập xử lý công ty, thậm chí sau mấy năm nỗ lực giờ anh đã có thể thay mặt cha Tưởng xử lý một ít những quyết sách cùng xã giao không mấy quan trọng, từng bước một tiến về mục tiêu của nay, Tưởng Trạch Hàm vì có việc bận nên để lại Tưởng Trạch Thần một mình ở nhà, sau khi ăn xong bữa cơm chiều, dựa theo nguyên tắc vui trước khổ sau, Tưởng Trạch Thần giống như thường ngày chạy đến trước máy vi tính chơi một chút trước khi học bài, để thả lỏng tinh cậu lớp ba, cũng là lúc máy vi tính đi vào các hộ gia đình, Tưởng Trạch Hàm dưới sự cường liệt yêu cầu của em trai mà mua máy tính về, sau đó còn kết nối internet. Tưởng Trạch Thần nguyên tưởng rằng có máy vi tính internet làm lợi khí, hơn nữa Tưởng Trạch Hàm cũng dần dần bận rộn hơn, không có hơi sức nào mà trông coi từng nhất cử nhất động của cậu, thì cậu có thể vận dụng một chút bàn tay vàng trọng sinh để kiếm thêm thu nhập và vân vân. Không nghĩ tới lý tưởng thì đẫy đà mà hiện thực lại gầy nhom, internet vừa mới phát triển căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Trạch Thần, hoàn toàn không đạt được trình độ không cần ra khỏi nhà cũng có thể xử lý mọi công việc như mười năm hoay nửa ngày, Tưởng Trạch Thần liền ủ rũ, nguyên bản cũng không quá hùng tâm tráng chí, chỉ cảm thấy nếu đã sống lại lần nữa mà không lợi dụng một chút những hiểu biết về hướng đi của nền kinh tế tương lai để kiếm ít của cải thì thật phí phạm, vậy nên cậu rất nhanh buông tha cho cái ảo tưởng quá mức to lớn này trong sự ngăn trở của hiện tại, vì vậy chỉ chớp mắt, máy vi tính cùng internet ở trong tay của cậu lần thứ hai triệt để giống như đời trước – biến thành một công cụ giải trí lúc rảnh rỗi.—— Nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, từ nhỏ đã quen với chuyện coi tiền tài như rác rưởi’, không cần động tay cũng có cơm no áo ấm, nội dung câu chuyện sau khi trọng sinh sẽ dùng bàn tay vàng điên cuồng vơ vét của cải rồi trở thành một trong những người giàu nhất đất nước có khi là cả thế giới trong những quyển tiểu thuyết đối với Tưởng Trạch Thần mà nói chỉ là phù vân a phù vân…Làm người đã có chuẩn bị thâm nhập giới giải trí, Tưởng Trạch Thần ngoại trừ thoáng quan tâm một ít đại sự trong và ngoài nước thì cũng sẽ chỉ quan tâm tới những tin tức giải trí, tuy rằng những tin này nửa thật nửa giả, đại đa số đều là sinh sự vô cớ, đuổi hình bắt bóng mà thôi, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn ra chút sự thật, hơn nữa rất chính xác — giá trị giải trí khá ra mấy trang chuyên đưa tin giải trí, đọc nhanh như gió lướt qua, Tưởng Trạch Thần đột nhiên thấy một cái tên khiến cậu quen thuộc mà cũng rất xa lạ, không khỏi dừng lại một chút, ngưng mi suy tư, lập tức bừng tỉnh ngộ ra, người nọ là chị gái Tống mấy năm trước, chị gái Tống Nhạc đã như nguyện tiến nhập giới giải trí, trở thành một ca sĩ, thế nhưng không được như ý lắm, không có người đầu tư, không có bối cảnh, tướng mạo cùng thanh âm cũng không xuất chúng, lăn lộn mấy năm vẫn là một ca sĩ không tên tuổi, chỉ có rất ít lần truyền thông đưa tin thì thoáng thấy thân ảnh của cô. Lần này đăng báo, còn là một bài báo đưa tin quan trọng, thật sự là lần đầu tiên được vào trong tin tức như thế, chỉ tiếc lúc này đây nổi danh’ ở trong mắt Tưởng Trạch Thần lại cũng không phải cái chuyện gì tức bài báo này đưa ra thuộc vào loại tin tiêu cực, vạch trần tấm màn đen trong giới giải trí, liên lụy tới vài diễn viên cùng ca sĩ, chị của Tống Nhạc chỉ là một trong số đó, may mà cô danh tiếng cũng không lớn, cho nên mới không bị đào sâu, người quan tâm hẳn sẽ không nhiều. Tưởng Trạch Thần không biết bài báo này đưa tin đúng hay không, là do bị đám phóng viên nắm được điểm yếu rồi công bố đại chúng hay là những minh tinh này vì mong muốn thu được danh tiếng mà được ăn cả ngã về thực, Tưởng Trạch Thần nhận thấy, thân là minh tinh đứng dưới đèn ánh đèn sân khấu, được mọi người chú mục thì sẽ luyện ra được một bộ mặt dày lì lợm nước lửa bất xâm, một bộ khí độ mặc cho gió táp mưa sa ta cứ sừng sững bất động, bằng không chính là tuyệt đối bon chen không được. Danh tiếng càng lớn, càng dễ bị hất bát nước bẩn vào người, theo tình thế phát triển ngư long hỗn tạp hiện tại trong giới giải trí càng ngày càng loạn này, người nào toàn thân sạch sẽ không có một chút tin tức tiêu cực thì quả thực là của quý hiếm có — trong tương lai mấy năm nữa, cũng chỉ có cái tên Lê Chu kia có vận tốt như thế mà vài lần Tống Nhạc nói qua, chị gái hắn là một người thành thật, tính cách thậm chí có chút nhu nhược, lần đầu tiên bị hắt nước bẩn, đại khái sẽ tương đối khó chịu, vì Tưởng Trạch Thần đã đem Tống Nhạc trở thành người một nhà nên đương nhiên cũng muốn quan tâm một Trạch Thần cùng chị của Tống Nhạc tiếp xúc rất ít, chỉ có một lần cùng ăn cơm dưới sự giật dây của Tống Nhạc, sau đó tuy cô ấy có bước vào trong giới giải trí nhưng một người là ca sĩ một người là diễn viên nên cũng không hề gặp nhau, Tưởng Trạch Thần muốn quan tâm đương nhiên vẫn phải thông qua Tống Nhạc — kỳ thực Tưởng Trạch Thần bản thân quan tâm đó là Tống Nhạc, hắn đối chị mình rất quan tâm, mà quan tâm quá sẽ bị loạn, lại còn là người ngoài giới, không biết trong giới giải trí thị thị phi phi như thế nào, đại khái cũng sẽ bởi vậy mà khổ não định chủ ý rồi, Tưởng Trạch Thần liền bấm số điện thoại của Tống Nhạc, tiếng chuông vang lên hồi lâu mới được Tống Nhạc nhận.“Tiểu Thần, có việc sao?” Giọng Tống Nhạc có chút bất ổn, lại có cảm giác nghèn nghẹn, tựa hồ đã uống rượu. Tưởng Trạch Thần nhíu mày, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, âm nhạc cùng tiếng động ầm ĩ hầu như có thể đem thanh âm của Tống Nhạc nuốt chửng, nhạc nền quen thuộc ấy khiến Tưởng Trạch Thần ngay lập tức có thể đoán được Tống Nhạc đang ở đâu.“Anh Tống à, anh đang ở đâu thế? Sao mà ồn vậy.”“Ở bên ngoài…” Tống Nhạc do dự, lại tựa hồ cảm thấy trả lời mập mờ như vậy có chút không thích hợp, liền nói thêm một câu, “À… Đang ở cùng bạn bè thôi, Tiểu Thần em có chuyện gì à?”Con mắt Tưởng Trạch Thần lóe lóe, trực giác nói cho cậu rằng Tống Nhạc nhất định đang nói Nhạc luôn là một người nghiêm cẩn, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đi mấy chỗ loạn thất bát tao, cũng không thích uống rượu, bạn bè kết giao gần như đều có chung tính cách này, chuyện cùng đi quán bar uống rượu vân vân là một chuyện đã hiếm lại càng hiếm. Tống Nhạc không có khả năng khác thường không nguyên do như thế, mà vừa vặn hôm nay bài báo kia lại đưa tin… Tưởng Trạch Thần lướt qua màn hình máy tính, quyết định thẳng thắn.“Anh Tống nè, em mới lên mạng xem tin tức, thấy được một bài báo… Viết về chị anh đấy.”Đầu kia điện thoại, Tống Nhạc trầm mặc hồi lâu, mới rốt cuộc thở dài, “Ha… Tiểu Thần em cũng thấy rồi à…”“Chị anh không có việc gì chứ? Anh cũng đừng quá lo lắng, loại chuyện này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, qua một thời gian nữa là sẽ chẳng sao đâu…” Biết mình đã đoán đúng, Tưởng Trạch Thần lại cũng không biết nên an ủi như thế nào, đành gượng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“…Cảm ơn.” Tống Nhạc cười một tiếng, nghe có chút buồn bã, hoàn toàn không phải dáng dấp khôn khéo giỏi giang ngày thường của hắn, tựa hồ đầy mờ mịt thất thố, “Cụ thể thế nào, anh cũng không rõ lắm… Anh gọi cho chị anh, chị chỉ khóc thôi, cái gì cũng không nói, hỏi ba mẹ anh, bọn họ cái gì cũng không biết… Quên đi, Tiểu Thần, cảm ơn em đã gọi cho anh nhé, những chuyện loạn thất bát tao này em đừng để ý tới mới tốt, cẩn thận học tập đi…”“Thôi đi! Anh đừng coi em là con nít thế!” Tưởng Trạch Thần cắt đứt lời Tống Nhạc, một bộ bất mãn, “Em tốt xấu gì thì từ nhỏ tới lớn cũng đóng qua không ít bộ phim, cũng nhận thức không ít người, xem như đã bon chen trong cái giới ấy, anh đừng coi em là trẻ con không hiểu chuyện, nói không chừng về phương diện này em còn hiểu biết nhiều hơn cả anh đấy!”Tưởng Trạch Thần bất đắc dĩ rồi, cậu tuy rằng cảm thấy chính mình trưởng thành, đã ngọc thụ lâm phong mà không còn là bộ dáng bảy tám tuổi mềm nhũn không xương, thế nhưng người xung quanh vẫn đối đãi với cậu như với trẻ con, khiến cậu hậm hực không thực, Tống Nhạc đem Tưởng Trạch Thần thành một đứa trẻ, mà dưới con mắt Tưởng Trạch Thần, Tống Nhạc hiện tại mới là một đứa trẻ chưa bao giờ trải qua sóng gió. Cậu đời trước đã trải qua không ít chuyện tình bát nháo, có thể nói là kinh nghiệm sa trường đầy mình, nhìn thấu mọi sự, còn Tống Nhạc tuy rằng bình thường nhìn qua thành thục ổn trọng, thế nhưng vẫn chưa hề tiếp xúc với xã hội bao giờ, luôn sinh hoạt trong vườn trường với thầy cô bè bạn. Tống gia gia cảnh cũng không giàu có, nhưng luôn để hắn áo cơm không lo, có đau sủng của ba mẹ cùng chị gái, thành tích học tập lại ưu tú, có thể nói là xuôi gió xuôi nước, không gặp phải tổn thất quá nặng nề, lúc này đột nhiên đối mặt với chuyện như vậy, lo sợ nghi hoặc cùng bất an cũng là rất bình chung lâu như vậy rồi, đối phương lại vẫn luôn đối tốt với mình, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không muốn thấy Tống Nhạc vì chuyện này mà một mình buồn khổ, tròng mắt vòng vo chuyển, liền chặn đứng Tống Nhạc muốn cúp máy, “Anh Tống, anh vừa nãy đã gạt em đúng hay không, anh hiện tại đang một mình ở quán bar uống rượu giải sầu đúng không?”“Ách…” Tống Nhạc xấu hổ một chút, vừa định phủ nhận rồi lại bị Tưởng Trạch Thần cắt đứt, “Đừng che giấu nữa, em biết nhất định là như vậy! Bây giờ anh đang ở đâu? Một mình uống rượu sẽ thương tổn thân thể nha, em hiểu anh đang lo lắng cho chị mình, như vậy đi, anh nói địa chỉ cho em, em tới gặp anh!”Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại hiện lên con số gần tới 8 giờ, Tưởng Trạch Thần nói gió chính là mưa mà quyết định thật nhanh, cầm lấy cái chìa khóa cùng ví tiền rồi đi về phía cửa, còn không quên kéo lấy cái áo khoác móc ở trên giá treo gần cửa — bằng không anh cậu sẽ lải nhải rất lâu.“Đừng làm rộn nữa! Hiện tại đã mấy giờ rồi?! Em tìm anh làm gì!” Nghe được động tĩnh bên kia của Tưởng Trạch Thần, Tống Nhạc lập tức nóng nảy, liên thanh ngăn cản, lại hiển nhiên không có khả năng làm ra hiệu quả Trạch Thần có chút bá đạo, tính cách duy ngã độc tôn là từ đời trước mang tới đây, tuy nói ở trước khi chết bị ủy khuất một thời gian ngắn, rơi rụng đi không ít rồi, thế nhưng sau khi sống lại thì mọi chuyện đều rất thuận lợi, lại bị anh hai nhà mình cưng chiều đến nỗi tính cách này một lần nữa trồi lên.“Mới không đến tám giờ, một chút cũng không muộn, mà em cũng ra khỏi nhà rồi, anh nhanh nói địa chỉ đi!” Nói xong đút chân vào giày thể thao, Tưởng Trạch Thần ra khỏi cửa, còn không quên đem cánh cửa đóng vào thật mạnh để báo cho Tống Nhạc biết cậu đã ra ngoài rồi đấy, bốc đồng như vậy làm cho Tống Nhạc vừa tức vừa lo, hận không thể lập tức tóm lấy cái tên tiểu lưu manh chuyên khiến người ta lo lắng này, đánh một hồi mới Nhạc có thể để Tưởng Trạch Thần chạy đến quán bar tìm hắn sao? Hiển nhiên không thể. Luôn cảnh cáo cậu không được nơi nơi chạy loạn, nghàn dặn vạn dò cậu phải ở trong quán cà phê Starbucks gần khu nhà cậu chờ hắn, Tống Nhạc cũng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện phiền não của mình, hoang mang rối loạn cùng vạn phần khẩn trương thanh toán tiền, chạy vội ra khỏi quán thực, Tưởng Trạch Thần vốn cũng không dự định đi quán bar tìm Tống Nhạc, cho dù cậu có đi tới đấy thì với cái bộ dáng chưa thoát tuổi thiếu niên này, vừa nhìn đã biết chưa đủ mười tám tuổi thì sao có thể nói đi vào là đi vào chứ! Tưởng Trạch Thần ỷ vào việc chính mình trong mắt Tống Nhạc vẫn là trẻ con nên tùy hứng một phen, chỉ muốn khiến hắn tự giác tự nguyện từ trong quán rượu đi ra, đừng làm cái việc ngốc nghếch mượn rượu tiêu sầu như phải phiền phức thì uống rượu, nỗ lực dùng cồn gây tê chính mình để tìm một vài phút an bình thì chỉ làm cho chuyện đã khó giải quyết nay càng khó giải quyết hơn, hoàn toàn không phải biện pháp hữu dụng gì cả. Tưởng Trạch Thần đời trước cũng đã có cuộc sống như thế, trốn tránh được nhất thời nhưng lại không trốn được một đời, tới cuối cùng vẫn bị buộc phải đem rượu cồn vứt sang một bên, kiên cường đối mặt.—— Cứ gặp phải phiền phức là đi uống rượu giải sầu, tuy rằng đây không tính là cái tật xấu gì, ảnh hưởng có lớn có nhỏ, thế nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn không hy vọng Tống Nhạc dưỡng thành thói quen như thế, coi như là lấy thân phận một người từng trải quan tâm một chút tới hậu bối’ đôi khi suy nghĩ một chút, thấy những ngày hoang đường đời trước cũng không tính là không thu hoạch được gì, đi tất cả những con đường sai lệch, té đau để nhận được bài học, đời này có kinh nghiệm liền có thể bước đi trên đường đời càng thêm trôi chảy.—— Đương nhiên, loại thu hoạch’ này cũng chỉ giới hạn trong một mình Tưởng Trạch Thần, dù sao những người khác cũng không có vận may như cậu, có thể ở sau khi Game Over rồi mà còn trọng sinh trở về, cầm bí tịch công lược một lần nữa thông một ly Cappuccino, ngồi bên cửa sổ thủy tinh gần đường lớn trong quán cafe chờ Tống Nhạc đến, Tưởng Trạch Thần chống cằm, đung đưa hai chân, miên man suy nghĩ một lát thì thấy Tống Nhạc đang vội vã chạy tới ở đường đối vào tới quán cafe mà Tống Nhạc đã vội vàng tìm kiếm Tưởng Trạch Thần, khi thấy cái tên tiểu lưu manh kia đang ngồi cười tủm tỉm bên cửa sổ, hướng hắn vẫy tay ra hiệu, biểu tình lo lắng cấp thiết liền lập tức biến thành nghiến răng nghiến Tống Nhạc đẩy ra cửa quán, mang theo một thân hơi lạnh về đêm đi tới bên cạnh Tưởng Trạch Thần, hắn giơ một tay lên hung hăng nhéo má cậu một cái.“Ai ai! Đau quá, đau!!” Tưởng Trạch Thần nhất thời lệ nóng doanh tròng, cầm lấy tay Tống Nhạc nỗ lực giải cứu khuôn mặt xinh đẹp khiến cậu tương đối thỏa mãn này, có điều hiển nhiên, một thiếu niên chưa trưởng thành không thể chống lại một thanh niên đã trưởng thành được, vô luận Tưởng Trạch Thần giãy giụa thế nào đều không thể trốn khỏi bàn tay Tống Nhạc, chỉ có thể vừa u oán vừa phiền muộn cho hắn tùy ý trút giận, sau đó mới được giải thoát.“Đáng đời! Tự làm tự chịu!” Nhìn Tưởng Trạch Thần bưng mặt nhe răng trợn mắt, Tống Nhạc cuối cùng cũng thuận khí rồi, nhếch miệng thản nhiên ngồi xuống cạnh cậu, không để ý tới ánh mắt hình viên đạn của đối phương.“Em thiện ý lôi anh từ cái vực thẳm vì mượn rượu giải sầu mà say khướt ra tới đây, anh còn lấy oán trả ơn! Thực sự là làm ơn mắc oán mà!” Tưởng Trạch Thần oán hận phản bác, nhảy xuống khỏi ghế cao chạy đi lấy chén nước đá, chườm lạnh gò má vì bị chà đạp mà ran rát của mình — Cậu chính là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm đó nha! Tay Tống Nhạc thật sự là quá xấu rồi! Phỏng chừng ngày mai soi gương là có thể thấy dấu tay nữa đó… Tưởng Trạch Thần khóc không ra nước mắt.—— Có nhéo thì cũng đừng chỉ nhéo một bên! Tốt xấu cũng phải đối xứng chút chứ! Tưởng Trạch Thần rốt cuộc hiểu vì sao đạo cơ đốc dạy tín đồ rằng Nếu kẻ khác đánh má phải của con thì phải chìa má trái ra cho họ đánh nốt’, hai bên đều sưng thì còn đẹp hơn so với chỉ sưng một bên nha…Nhìn Tưởng Trạch Thần bĩu môi ỉu xù mặt, đau khổ cầm nước đá chà chà má, biểu tình của Tống Nhạc cũng nhu hòa xuống, dở khóc dở cười giơ tay lên lần thứ hai, dưới ánh mắt cảnh giác của Tưởng Trạch Thần, hắn xoa xoa đầu cậu, vỗ về an Nhạc đương nhiên biết tên nhóc xấu xa này tuy rằng làm việc khác người khiến ai cũng lo lắng, nhưng cũng là vì tốt cho hắn, một phen vừa lo lắng vừa chấn kinh chạy ngược xuôi này khiến hòn đá đè nặng trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều, không còn khiến hắn mờ mịt luống cuống đến mức thầm nghĩ dùng rượu tới tiêu giảm buồn Nhạc cũng biết mượn rượu tiêu sầu là vô ích, thế nhưng chị gái khóc lóc khiến hắn tâm hoảng ý loạn, lại hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nói, khiến hắn muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ muốn hỗ trợ cũng không có bản lĩnh Nhạc vẫn luôn có tình cảm tốt với chị gái mình, khi còn bé luôn luôn được chị chăm sóc, nên sau này muốn báo đáp cho chị thật nhiều, thế nhưng hôm nay cảm thấy chính mình dù đã trưởng thành nhưng trong khi chị mình đau khổ nhất lại căn bản không làm được gì, điều này khiến trong lòng hắn càng khổ sở. Lý tưởng của Tống Nhạc là làm luật sư cho những án kiện kinh tế, đối với giới giải trí căn bản không chú ý, cái gì cũng không hiểu, mà ba mẹ Tống một người chỉ là một nhân viên công chức bình thường, một người thì ở nhà nội trợ, không có quan hệ nhân mạch, càng không có dính dáng gì tới giới giải trí. Tống Nhạc biết tính cách của chị mình cũng không cường ngạnh, thậm chí là nhu nhược, để cô một mình đối mặt với chuyện như vậy thật sự là khiến người ta không thể an hồ có chút chuyện tới nước này thôi thì cứ liều, biết Tưởng Trạch Thần quan tâm mình, Tống Nhạc đơn giản kể lại mọi chuyện cho cậu trai chưa hiểu việc đời vẫn luôn được mình coi như em trai này, tuy rằng cũng không cho là cậu có thể giúp đỡ được điều gì, chỉ coi như đang trút nỗi lòng, nói ra lo lắng giấu kín trong lòng mà thôi. Thiếu niên trước mặt nhìn qua cũng biết là người không hiểu trấn an người khác, thế nhưng lại nghe rất nghiêm túc, không có chút nào không kiên nhẫn cả, khi hắn nói hết thì hậm hực cũng tiêu giảm hơn phân nửa, Tống Nhạc cười cười, lần thứ hai nói tiếng cảm ơn.“Trên thế giới này không có trở ngại nào là không vượt qua được, kỳ thực chuyện này cũng không có gì, cứ để chị anh thoải mái giải sầu đi, rất nhanh nó sẽ trôi qua thôi.” Tưởng Trạch Thần kiên trì, cố gắng an ủi vài câu, sau đó gãi đầu, “Nếu như anh còn lo lắng, hoặc là muốn hỏi thăm tình huống cặn kẽ, em thật ra cũng có thể cho anh số điện thoại của một vài người, có điều có thể giúp anh được hay không thì em không biết…” Tình huống có khả năng nhất, là giúp không được gì — những lời cuối cùng này, Tưởng Trạch Thần suy nghĩ một chút rồi cũng chẳng nói ra. Dù sao, cậu là tới an ủi người ta, chứ không phải tới đả kích người ta, mặc dù là sự thực nhưng dưới tình huống như vậy cũng là nói không nên Trạch Thần biết, giới giải trí — thậm chí là toàn bộ xã hội này phần lớn đều là chạy theo vật chất, trừ phi có quan hệ rất thân thiết, bằng không nếu không có ích lợi nào đó thì sẽ chẳng có ai thực tâm giúp đỡ một người xa lạ. Tưởng Trạch Thần dù sao cũng là một diễn viên nhỏ, sẽ không mấy ai nể mặt, Tưởng gia ở giới giải trí cũng không có lực ảnh hưởng, về phần Tống gia càng không có một thứ lợi ích’ nào có thể cầm ra mà cùng người giao dịch, chị của Tống Nhạc càng không có tư chất đáng giá để người ta đầu tư, nhiều thứ ảnh hưởng như thế, thì trong việc này, chuyện cậu cùng Tống Nhạc có thể làm là cực kỳ bé điều, nhìn Tống Nhạc tựa như thấy được ánh sáng và hy vọng, Tưởng Trạch Thần cũng không muốn hắn chịu đả kích quá lớn, những chuyện không tốt ấy cũng không nên từng cái từng cái vạch trần, tâm tư thoải mái mới tốt cho phát triển của thân tâm khỏe nghiêm túc túc đem danh sách điện thoại của giới thông tấn đảo lướt qua một vòng, Tưởng Trạch Thần nói cho Tống Nhạc từng người một, người này là ai, thân phận gì, có nói chuyện được hay không, Tống Nhạc ở bên cạnh ngưng mi lắng nghe, cũng nhất nhất nhớ kỹ.“Được rồi, hẳn là chỉ có từng ấy thôi.” Cuối cùng xác định rằng mình không sót lại ai cả, Tưởng Trạch Thần gật đầu với Tống Nhạc.“Cảm ơn em.” Tống Nhạc nói lời cảm tạ rất chân thành, mặc kệ dãy số trong tay có hữu dụng hay không, thế nhưng Tưởng Trạch Thần đích xác đã giúp đỡ hắn hết mình, cho hắn một phương hướng khi hắn đã bó tay không biện pháp, phần ân tình này, Tống Nhạc nhớ kỹ tới rành mạch.“Chúng ta là ai nào, khách khí cái gì!” Tưởng Trạch Thần sảng khoái phất tay, con mắt đảo qua đồng hồ trên vách tường quán cafe, nhíu nhíu mày. “Đã hơn mười một giờ rồi, em phải về.”“Em thật sự cần phải về.” Tống Nhạc gật đầu tán thành, đột nhiên nhớ tới chuyện mà hắn vẫn quên nãy giờ, nghi hoặc hỏi, “Anh trai em sao lại yên tâm để em chạy ra ngoài vào lúc trễ như thế? Chuyện này không bình thường nha…”“Hì hì, đêm nay anh ấy không ở nhà.” Tưởng Trạch Thần hai mắt mở lớn, có vài phần tự đắc.“Trách không được…” Tống Nhạc bừng tỉnh, vừa định giáo huấn Tưởng Trạch Thần vài câu để lần sau cậu đừng tùy hứng như thế, lại đột nhiên bị chuông điện thoại di động ngăn đầu, nhìn về phía người gọi trên di động, biểu tình Tưởng Trạch Thần nhất thời đầy đau khổ, khóc không ra nước mắt mà liếc Tống Nhạc, Tống Nhạc nhướng mày, lập tức ngầm mắt, hít sâu một hơi, Tưởng Trạch Thần vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mà nhận điện, nhất thời biểu tình trong nháy mắt trở nên thương cảm hề hề. Hướng Tống Nhạc phất phất tay cáo biệt, Tưởng Trạch Thần cầm lấy áo khoác bên cạnh rồi nhảy xuống ghế cao, một bên không ngừng xin khoan dung nhận sai với người bên đầu kia điện thoại, một bên vội vội vàng vàng chạy ra cửa quán café.“Anh hai~ anh đừng lo lắng, em không chạy loạn, em ở quán Starbucks gần nhà mình mà! …Không, em không có lêu lổng với ai đâu, em đi cùng anh Tống đấy chứ! Anh hai cũng biết em ngoan mà, sao lại có thể làm cái chuyện xấu như thế? …Áo khoác em có mặc, không lạnh… Hì hì, kỳ thực em đang học cách giúp người tạo niềm vui nha… Ai ai ai, anh~ em không ba hoa, em nhận sai còn không được sao, anh đừng nóng giận nha… Đừng, đừng giảm tiền tiêu vặt của em!”Mỉm cười nhìn cậu thiếu niên vừa nãy còn nghiêm trang như một ông cụ non, nay lại làm nũng qua điện thoại, Tống Nhạc đem cốc cafe truớc mặt uống một hơi cạn sạch, cũng đứng lên.—— Hắn cũng nên về nhà thôi, còn có chuyện chờ hắn đi làm mà.
Cùng đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát của tác giả Mijia tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Bất luân chi luyến, trọng sinh, thanh mai trúc mã, giới giải tríEdit Hạ Nguyệt - Hạ Nhật NhiBeta NgạoYêu nhiều quá cũng sẽ đem người nịch bạn hận người nào, hãy đem hắn sủng đến tận trời khiến hắn trở thành kẻ không biết sợ cái gì. Đến lúc đó bạn liền đứng một bên cười nhìn hắn tự hủy diệt bản thân một người cũng như vậy, sủng ái hắn, bẻ gẫy đôi cánh của hắn khiến hắn không thể nào rời khỏi là một câu chuyện về một cậu em trai ngốc nghếch bôi cụ xui xẻo được trọng đời trước, cậu bị anh trai mình dùng sủng ái giết chết, bị hủy cả đời .Cả đời này, cậu không ngừng cố gắng anh dũng chống lại, cuối cùng lần thứ hai bị anh hai của mình dùng sủng ái trói chặt, trói buộc cả đời.
Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-13 031743 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d672ea25daa0df6 • Your IP • Performance & security by Cloudflare
ây dạo này các group trên fb đều bàn về việc có nhà repost chuyện này. quả thật đọc xong thì mình vừa buồn lại vừa nản, buồn là đây là truyện mình cực cực kỳ yêu thích đọc phải trên dưới 6, 7 lần rồi. Mỗi lần đọc sẽ mò vào wpress để nhấn từng chương cho hồi hộp; xong giờ té ra bây lâu nay mình vào nhầm nhà. Nản là cái sự repost này có ở nhiều nơi quá, editor thì cáu mà reader thì hoang mang. Ôi ữa là mình còn nhờ người ta edit phiên ngoại nữa chứ = Nghĩ lại xấu hổ ghê ;A; Mình đã edit lại link dẫn nhé, dẫn đến nhà Xà Viện. Mọi người vào đây đọc ủng hộ hàng chính hãng nha ;A; Tác giả Mijia Thể loại Bất luân chi luyến, trọng sinh,thanh mai trúc mã, Giới giải trí, huynh đệ, phúc hắc công – giả ngây ngô thụ, 1X1, HE Tình trạng Hoàn Edit by Hạ Nguyệt – Hạ Nhật Nhi Beta by Ngạo Văn án Yêu quá nhiều, cũng sẽ đem người nhấn chìm Hận một người, vậy sủng hắn, sủng hắn đến vô pháp vô thiên, như vậy, bạn liền có thể sạch sẽ mà đứng ở một bên, cười nhìn hắn tự mình hủy diệt. Yêu một người, vậy sủng hắn, dùng sủng ái bẻ gẫy đôi cánh của hắn, khiến hắn vô pháp rời khỏi bạn để giương cánh bay cao. —— Đây là một câu chuyện về một cậu em trai ngốc nghếch bôi cụ xui xẻo được trọng sinh. —— Cả đời trước, cậu bị anh trai mình dùng sủng ái giết chết, bị hủy cả đời .Cả đời này, cậu không ngừng cố gắng anh dũng chống lại, cuối cùng lần thứ hai bị anh hai của mình dùng sủng ái trói chặt, trói buộc cả đời Truyện kể về một cậu em trai kiếp trước là nhị thế tổ ăn chơi đàn đúm, kiếp sau quyết tâm bán manh mà sống, giữ thái độ ngây ngốc để đối đãi với anh trai. Người anh trai, kiếp trước dùng sự sủng nịch mà dưỡng đứa em không có đường quay về chính nghĩa, kiếp sau lại sủng để rằng buôc em. Cốt truyện rất hay, tình tiết không dễ đoán trước và khá thực tế. Người đọc sẽ được thấy quá trình hai anh em Tưởng gia từng bước từng bước lớn lên ra sao và việc số phận của họ quấn quít rằng buộc thế nào. Từ văn án và tên chắc hẳn ai cũng thấy chữ SỦNG rồi nhỉ. Nhưng với mình đây không phải là sủng văn, ngọt ngào thì có nhưng bong bóng thì không đâu. Đại thiếu gia lúc nào cũng đóng vai anh trai dịu dàng, nhị thiếu gia cái hiểu cái không giả ngốc để sống qua ngày. Mỗi người đều có một cái mặt nạ của riêng mình, thế nên không khí chung của truyện tuy có hài có sủng, nhưng mình đọc vẫn có cảm giác hơi .. khó thở ? Sống mà luôn phải tính kế nhau, bí bách chứ. Sau khi ngâm đi ngâm lại truyện trên dưới chục lần, mỗi lần đọc đến anh công mình lại thấy hơi gai người. Anh công, nguy hiểm quá. Anh rất thông minh, tầm nhìn rất rộng, là một thợ săn kiễn nhẫn hoàn hảo. Mình không sợ thể loại công bá đạo, vì dựa vào tay chân với miệng to gào thét thì không thể nào nguy hiểm bằng kẻ săn mồi cứ đứng trong bóng tối tính kế được. Phúc hắc công a phúc hắc công, anh hắc đến mức đọc xong phiên ngoại em chỉ muốn quên hết cuộc đời đi… Anh công từ nhỏ đã xuất xắc nên việc gì cũng trong tầm kiểm soát, chỉ duy có đứa em trai ngốc ngốc là khiến anh không khống chế được. Tuy thái độ của anh với em trai dần thay đổi, nhưng là vì em đã từng giọt từng giọt công phá phòng thủ của anh. Không biết với em là phúc hay họa nữa, mất đi sự khách sáo anh công lộ rõ sự phúc hắc luôn. Mình cũng rất thích em thụ. Mình vốn thích những bạn thụ hiểu chuyển. Chết một lần khiến em học được rất nhiều. Em sống lại cũng không bàn tay vàng vênh váo, chỉ là sống thông minh. Thông minh không có nghĩa là ngạo kiều bức nhân rồi ánh sáng chân lý đâu, chỉ là em biết tỏ thái độ đúng nơi đúng lúc, không hỏi cái không nên biết, cái gì biết cũng giữ trong lòng. Em lơ mơ lúc cần lơ ngơ, khi cần tỉnh táo thì em lại rõ ràng hơn ai hết. Vào làm diễn viên liền chọn ngay ảnh đế tương lai để bám đùi, dù chỉ là hưởng vài tia sáng từ vầng hào quang của người nọ cũng không thấy vấn đề gì. Em kiên quyết rời xa thương trường, giao toàn bộ cho anh trai; em đặt cược vào tình cảm anh em, cũng như đặt cho sự khó hiểu đời trước của chính mình. Rốt cuộc anh là thương em thật lòng, hay là sủng em để giết em? Mỗi lần em dùng cái logic vẹo vẹo của mình để đả kích anh là mình lại vừa thở phào vì cuối cùng anh cũng mất bình tĩnh, không đeo mặt nạ nữa vừa thở dài vì thương em, anh công bị kích động xong dục vọng chiếm giữ lại càng nhiều.. ╥╥` Cả truyện anh u u ám ám, nhưng lúc nào cũng là vì em và do em. Anh từng bước từng bước lừa em vào cái lưới nhện của mình, giãy không ra, thoát không được. Sau khi quay đầu chui ra cửa xe, cậu nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy được giải thoát mà chạy nhảy về phía cầu thang kí túc, cũng không hề chú ý rằng ở phía sau, Tưởng Trạch Hàm nhìn bóng lưng của cậu bằng đôi mắt u ám. —— Tưởng Trạch Hàm không thỏa mãn với hiện tại, anh vẫn toan tính muốn cả tương lai của Tưởng Trạch Thần. Em trai anh ở trong giới giải trí, nơi nhân ngôn là đáng sợ nhất. Tưởng Trạch Hàm có hơn một ngàn một vạn cách hủy diệt cậu, khiến cậu chỉ có thể đứng ở bên cạnh mình, chỉ tiếc anh không hề muốn dùng dù là cách nào đi nữa, cho nên… Đừng muốn rời khỏi, không nên ép buộc anh làm như vậy! 81 chương truyện, đi suốt từ ngày em thụ 6 tuổi đến năm em hai mươi mấy, lúc nào hai anh em cũng ở bên nhau. Truyện hiện đã qua tay tới ba nhà, nhưng nhà mình dẫn link là nơi duy nhất còn mở cửa ›´`‹ Thực sự cám ơn nhà nhiều lắm, truyền này mình Đề Cử!! . .
Hello mọi người, lâu lắm rồi mình mới quay lại! Lí do thì đơn giản thôi, mình không có hứng đọc truyện, xong học hành ăn chơi nhảy múa nữa nên giờ mới ngoi lên! Nói thực thì giờ không phải lúc thích hợp để ngoi lên vì 9/5 này mình thi tốt nghiệp môn đầu tiên ở trường. Mình học trường quốc tế nên lịch trình nó khác trường công. Dạo này mình cuồng phim ảnh hơn nên là thời gian không dành cho đam mỹ nữa. Mình xem cũng không nhiều lắm vì để dành cho sau thi khi xong. Đặc biệt là mình không hề xem cái phim thái lan cẩu huyết đang nổi hay cái phim hàn sến súa đâu nhé, mình toàn xem phim Mỹ thui ❤ Mình nhiệt liệt đề cử mọi người nhảy hố phim QUANTICO. Nếu ai cũng theo dõi HOW TO GET AWAY WITH MURDER như mình thì sẽ nhận ra ngay cách kể truyện của 2 phim giống nhau, diễn biến nhanh, nhiều nút thắt và plot twist. Tuy nhiên QUANTICO khung cảnh sáng sủa và hiện đại hơn, gay cấn thì không thua gì nhau đâu nhé! Ai xem phim này thì cùng thảo luận với mình nha ❤ Dạo này cuộc sống mình khá là yên ổn, trừ việc sắp thi ra thì mình đều rất vui vẻ. Mình trước mê tập yoga giờ thì mê cả weight lifting nữa hihi. Bây giờ thì cùng đọc review của mình về tác phẩm đam mỹ này nhé. Trọng Sinh Chi Nịch Sát Tác giả Mijia 81 chương Thể loại thụ trọng sinh, huynh đệ, giới giải trí, siêu sủng, chủ thụ, chậm nhiệt, hiện đại, hào môn thế gia, ngạo kiều thụ x thâm trầm phúc hắc bá đạo công Edit Hạ Nguyệt – Hạ Nhật Nhi Beta Ngạo Nói chung là truyện bình thường, không có gì xuất sắc, không có chi tiết nào để lại ấn tượng sâu, giọng văn teen teen, thụ hơi hướng tiểu bạch. Mình đang thèm trọng sinh kinh khủng =.= vừa đọc lại Đương Niên Ly Tao xong. Nhảy từ 1 tác phẩm hay sang 1 tác phẩm thường thường đúng là sai lầm. Truyện này motip đơn giản, đời trước cậu em bị lão anh chiều phát hư, thành dân chơi hư hỏng, không tranh giành được tài sản. Tai nạn ô tô. Chết. Trọng sinh về hồi tiểu học. Làm lại cuộc đời, quyết tâm thay đổi ông anh trai. Thực ra đây là lần đầu tiên mình đọc kiểu truyện “nịch sát” nghĩa là dùng sủng nịch để giết chết 1 người v Nếu không phải nhân vật thụ cứ kiểu tiểu bạch nửa mùa, văn phong teen teen tửng không ra tửng, deep deep không ra deep thì chắc mình cũng thích. Hoặc có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi kì thi nên là cách mình tiếp thu câu chuyện nó cũng thay đổi. Ý kiến cá nhân của mình là truyện này giải trí, đọc cũng được, không đọc càng tốt = Edit tốt, thỉnh thoảng vẫn còn nhiều từ hán việt ví dụ như mụ mụ vẫn chưa được chỉnh sửa thì còn lại mình thấy ổn. Cảm ơn bạn Hạ Nguyệt – Hạ Nhật Nhi đã edit > Mình không thích tính cách của cả hai nhân vật, nói thẳng thì không thích bất kì ai cả. Mình chỉ cảm thấy tích cách không được phác hoạ rõ ràng lắm =.= Thụ hơi ngu, mà mình ghét nhất là người ngu = Công thì thâm trầm, ổn, nhưng mà mình thấy siêu sủng quá, hơi ngấy =.= Văn phong chậm nhiệt, trải từ bé con tiểu học đến đàn ông trưởng thành. Năng lực tiếp thu tình yêu loạn luân của bạn thụ quá siêu =.= hay phải nói bạn ý max vô tư ý ạ. Mấy nhân vật phụ tính cách ổn, mỗi tội đến cuối truyện ngoài bà mẹ thì không ai nhìn ra tình cảm của 2 anh em. Quá vô lý và vớ vẩn = ít nhất bạn thân cũng nên nhìn ra 1 cách rõ ràng chứ =.= Bà mẹ thì năng lực tiếp thu quá nhanh = hồi trước thì căm ghét bạn công quá, xong rồi quay ngoắt sang ok mối quan hệ “bất luân chi luyến” luôn Review ngắn ngủn, mọi người thông cảm, mình lười quá haha ..
trọng sinh chi nịch sát review