trả lại anh một đời yêu lầm

Trên đời chỉ có một thứ tình yêu vị tha, đó chính là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Hiếu thảo với mẹ cha, ông trời ắt để dành phúc phận. Phật dạy, hiếu thảo với cha mẹ là cái gốc để làm người lương thiện. Trong đó, phải kể đến Tứ A Ca Ung Chính, người đã bằng tất cả trái tim đứng chịu mưa với nàng, làm bia đỡ tiễn cho nàng, thật sự yêu nàng. Nhưng do một số sai lầm và ghen tuông nên chàng lại không thấy được mặt nàng lần cuối trước khi nàng qua đời, để lại nỗi Bước 4: Tách rời cảm xúc. Chúng ta không phải là cảm xúc của chính mình. Mọi xúc cảm sẽ tự động tan biến đi nếu ta chỉ giữ thái độ quan sát mà không hòa mình vào trạng thái cảm xúc ấy. Ta là người sáng tạo và chúng chỉ là sự sáng tạo của ta. Do đó đừng bao giờ Nếu trước khi gặp anh, cuộc đời của Hạ màu hồng, thì anh mang cho Hạ thêm màu đen. Không phải là anh làm xấu đi, mà ý rằng anh giúp Nhật Hạ trưởng thành hơn và cuộc đời của cả hai bây giờ có thêm một màu sắc mới của người kia mang lại. 89 : Giao Linh - Trường Hải - một lần lầm l 211 : Thanh Lan - trả lại em yêu. 387: Tuấn Anh - vẫn có em bên đời. 388 : materi ips kelas 5 sd kurikulum 2013. Không thể kiềm được nữa, Thẩm Mộ Diễn dang cánh tay ôm chặt lấy ngôi mộ, giọng nói khàn hẳn đi “Tiểu Nhiễm, tôi hối hận rồi!” Sai rồi, anh sai rồi, anh đã sai thật rồi! Thì ra anh đã sớm yêu người phụ nữ ấy! Mấy năm qua, anh đều làm ra những chuyện gì đây???? Mấy năm qua, anh có biết bao nhiêu cơ hội để hồi tâm chuyển ý, nhưng anh đã làm gì rồi? Anh đã làm gì! Mãi đến khi cô lìa đời, anh mới dám thừa nhận tình cảm anh dành cho cô. Mấy ngày qua, suy nghĩ vè những hồi ức ngày xưa thật nhiều, anh mới đột nhiên hiểu ra suốt bảy năm, sự ân cần của cô, sự gắn bó của cô, từng chút từng chút một, sớm đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Anh nói cô mặt mũi thảm hại, anh nói cô là kẻ anh căm ghét nhất, nhưng nếu thực sự căm ghét đến vậy, sau khi Tâm Nhiên khỏi bệnh, anh đã sớm rời bỏ cô rồi, nhưng anh không làm như thế! Từ khi nào anh đã nhẫn nại sống cùng cô? Từ khi nào đã chấp nhận bị cô lừa mà không hề phản kháng! Chấp nhận làm một “người tốt” đối với cô. Sau khi Tâm Nhiên khỏi bệnh, anh thật sự muốn thoát khỏi cô, điều đấy rất dễ dàng để làm được, dù gì anh cũng chẳng phải là một “người tốt” thật sự. Nhưng bản thân hết lần này đến lần khác thể hiện sự chán ghét với cô, hết lần này đến lần khác cố ý khiêu khích cô, lại hàng ngày cùng cô diễn một vở kịch vợ chồng ân ái. Có lẽ, sâu thẳm trong tim, anh đã sớm động lòng rồi. Nhắm mắt lại, ngôi mộ lạnh lẽo anh ôm trong lòng, dù cách một lớp quần áo, cái lạnh vẫn len lỏi vào từng sớ thịt của anh, không hề có chút hơi ấm nào của người phụ nữ ấy. Lặng lẽ cuối đầu hôn nhẹ lên tấm bia, anh lẩm bẩm một mình “Đường Tiểu Nhiễm, cả đời này em vẫn là vợ của Thẩm Mộ Diễn, là người vợ duy nhất của Thẩm Mộ Diễn này.” Anh vẫn ngồi cạnh mộ cô, thầm thì một mình, giống như lúc cô còn sống, anh ghé sát vào tai cô, thì thào lời hứa của anh, cả đời này không lấy ai nữa! Đột nhiên, anh buông tay ra, đứng dậy, chỉ thẳng vào ngôi mộ nói với Hứa Thiệu cùng mấy người vệ sĩ ở sau, giọng đầy dứt khoát “Đào lên!” Ầm Tai Hứa Thiệu như ù đi, nhìn Thẩm Mộ Diễn không khác gì một tên điên “Anh nói cái gì?” “Đào lên cho tôi.” “Anh muốn đào mộ của Đường Tiểu Nhiễm?” Hứa Tiệu không dám tin vào những gì nghe được. Mấy người bảo vệ cũng hốt hoảng không kém, mệnh lệnh của cậu chủ thật kì lạ hết sức. Đào mộ thế này thật sự không ổn lắm! Mặc dù bọn họ đều biết, cậu chủ rất căm ghét Đường Tiểu Nhiễm, thế nhưng người ta cũng đã chết rồi mà. Nét mặt người đàn ông lạnh ngắt, trừng mắt lên “Đào lên cho tôi.” Hứa Thiệu toát cả mồ hôi lạnh, anh ta thật sự không biết nên nói thế nào với người bạn này của mình, “tự ý đào mộ là phạm pháp cậu không biết sao?” “Đường Tiểu Nhiễm là vợ của tôi, tôi muốn lấy tro cốt của cô ấy, đây là phạm luật sao?” “Nhưng hai người đã ly hôn rồi.” “Đơn ly hôn vẫn còn vứt trong xe, lúc quay về tôi đã xé nó rồi.” Nói thế có nghĩa là đơn ly hôn đó cơ bản đã không còn giá trị nữa, “Đường Tiểu Nhiễm cho dù có chết đi cũng là ma của Thẩm Mộ Diễn này!” Hứa Thiệu sắc mặt tái bệch “Đồ điên!” Mấy người bảo vệ không dám trái lệnh, chỉ còn biết cắm cuối đào, một lúc sau, một chiếc hộp đựng tro cốt lộ ra trước mắt mọi người, Thẩm Mộ Diễn khom lưng, tự tay nâng chiếc hộp lên. Anh mở chiếc hộp ra, nhìn vào bên trong, ánh mắt dịu dàng như thể đang ngắm nhìn Đường Tiểu Nhiễm, cô đã bình thản nằm trong lòng của anh. “Quay về.” Đóng nắp lại, người đàn ông cần thận ôm chiếc hộp vào lòng, lạnh lùng ra lệnh rồi lập tức lên xe “Lái xe về Tiên An Lí.” Đường Tiểu Nhiễm nói " Quan niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi"Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính này do Vô Ddanh cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   Trả anh một đời yêu lầm sẽ mang đến cho độc giả nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ khó chịu đến đồng cảm, sau đó lại khó chịu đến nguyện cầu. Bạn đang thắc mắc về những điều tôi vừa nói đúng không? Để gỡ rối những thắc mắc này một cách nhanh chóng, hãy xem ngay những review về bộ truyện Trả anh một đời yêu lầm ngay dưới đây nhé. " Quan niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà ko thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi" Vì một người mà trở nên điên dại, là bất chấp hết mọi thứ trên đời. Đó là Đường Tiểu Nhiễm, tiểu thư nhà họ Đường. Cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn giao thông, một mình cô phải đảm nhiệm công việc làm ăn của Đường Gia, may thay cô còn có Tô Mật - một người thân cận đáng tin cậy luôn kề vai sát cánh. Đường Tiểu Nhiễm xem Đường gia như mạng sống của mình, ra sức giữ gìn và phát triển. Thế nhưng cô cũng không thể ngờ đến thời điểm vì tình yêu, cô không còn màng gì cả. Thẩm Mộ Diễm, chàng tổng tài lạnh lùng khiến trái tim Đường Tiểu Nhiễm bi lụy. Họ từ nhỏ đã chơi cùng nhau, còn có thêm một người bạn Dung Đồ Phong nữa. Dung Đồ Phong si mê Đường Tiểu Nhiễm, còn Tiểu Nhiễm từ lâu đã trao tim mình cho Thẩm Mộ Diễn. Thế nhưng Thẩm Mộ Diễn chẳng mảy may động lòng. Anh từ lâu đã dành tình cảm cho Hạ An lúc còn du học ở nước ngoài. Thế nhưng không may Hạ An lại bị tai nạn giao thông ngay khi vừa mới tốt nghiệp, trái tim của cô được hiến cho Hạ Nhã - người em sinh đôi của mình. Ngay cả việc Hạ An mất cũng không thể khiến Thẩm Mộ Diễn rơi một giọt nước mắt, đủ để thấy sự lạnh lùng sắt đá của anh đã đạt đến điểm cao nhất. Tâm nguyện cuối cùng của Hạ An là mong muốn Thẩm Mộ Diễn hay chăm sóc đứa em gái yếu ớt Hạ Nhã của cô. Cũng từ khi chị gái mất, Hạ Nhã đem lòng si mê Thẩm Mộ Diễn, nhưng anh cũng chẳng mảy may bận tâm đến một lần. Thế nhưng lại xuất hiện một bản hợp đồng hôn nhân giữa Thẩm Mộ Diễn và Đường Tiểu Nhiễm. Thẩm Tâm Nhiên, em gái duy nhất của Thẩm Mộ Diễn mắc bệnh máu trắng, anh tìm đến sự giúp đỡ của Đường Tiểu Nhiễm để có máu cứu em gái mình. Đường Tiểu Nhiễm vì không còn cách nào níu giữ được người mình yêu nên đã dùng cớ này ép Thẩm Mộ Diễn ký vào bản hợp đồng hôn nhân. Họ chính thức trở thành vợ chồng. Bảy năm sống cùng nhau, ngoài những cuộc yêu thỏa mãn dục vọng đầy bạo lực thì Thẩm Mộ Diễn không hề có chút tình cảm nào với Đường Tiểu Nhiễm, thậm chí trong 7 năm đó anh còn không đụng đũa vào những bữa cơm cô nấu. Toàn bộ phần cơm trưa cô mang đến công ty cho anh mỗi ngày đều được Hứa Thiệu, anh bạn thân của Thẩm Mộ Diễn hưởng hết. Suốt quãng thời gian dài như vậy mà anh không mảy may có chút tình cảm nào với cô, cuộc hôn nhân như không có lối thoát, cô quyết định ly hôn với Thẩm Mộ Diễn. Anh thoải mái vì cuối cùng cũng đã giải thoát được khỏi người vợ mà theo anh là mưu mô, thủ đoạn. Cũng kể từ đó, không một ai biết Đường Tiểu Nhiễm đã đi đâu. " Thẩm Mộ Diễn, sẽ có một ngày anh nhận ra, cả thế giới này chỉ có Đường Tiểu Nhiễm kẻ ngốc nghếch ấy yêu anh vì anh là Thẩm Mộ Diễn, anh hãy nhớ lấy, đừng có khóc"- Dung Đồ Phong tức giận vì sự biến mất của Đường Tiểu Nhiễm. Ngay cả Hứa Thiệu cũng rất bất bình trước sự dửng dưng và lạnh lùng của Thẩm Mộ Diễn. Cho đến khi nhìn thấy di ảnh của Đường Tiểu Nhiễm tại công ty nhà họ Đường, anh mới bắt đầu có những đổi khác. Anh muốn lật đổ công ty nhà họ Đường với mục đích để Đường Tiểu Nhiễm lộ mặt. Tô Mật đã không màng đến lòng tự trọng mà van xin Thẩm Mộ Diễn giữ lại công ty, là tâm nguyện lớn nhất đời của Đường Tiểu Nhiễm. Khi anh hỏi về nơi chôn cất Đường Tiểu Nhiễm thì không nhận được từ một ai câu trả lời. Ai nấy đều tin rằng Đường Tiểu Nhiễm đã mất vì tự sát sau khi ly hôn với Thẩm Mộ Diễn. Một cặp vợ chồng bàn tán về cái chết của cô gái tự sát trong bồn tắm khi đến xem mua nhà đã lọt vào tai Thẩm Mộ Diễn. Anh gặng hỏi và đã dần tin vào việc người vợ cũ của anh đã chết, lại có thông tin ngay đêm cô chết, có một anh bác sĩ đã đến đập phá cửa phòng. Từ đó, Thẩm Mộ Diễn như người điên loạn, anh nhận ra mình yêu Đường Tiểu Nhiễm, Hạ Nhã cũng bị anh hắt hủi không thương tiếc. Chẳng lẽ cái kết lại não nề đến thế ư? Không đâu, ta sáng đã bắt đầu le lói ở 2 năm sau "Lúc trước chấp niệm của Đường Tiểu Nhiễm là Thẩm Mộ Diễn, cô quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm, làm tổn thương người khác, tổn thương chính mình. Đến hôm nay, cô đã chết một lần, trong khoảnh khắc rõ ràng ý thức được bản thân sắp chết, cuối cùng cô cũng đủ can đảm từ bỏ chấp niệm, buông bỏ chính bản thân cô". Cô đã yêu lầm một đời rồi, liệu có thể nào lại sai lầm nữa hay sao? Đường Tiểu Nhiễm trở về, gặp lại Thẩm Mộ Diễn trong một vụ va chạm giao thông. Anh chạy đến ôm cô nhưng cô nhanh chóng bỏ chạy, tỏ ra không quen biết người đàn ông này. Sự trở về của cô khiến Thẩm Mộ Diễn vui mừng khôn xiết. Thế nhưng "Cô ấy đến mạng còn không cần. Đường Thị còn nỡ từ bỏ, sinh mạng cũng không cần nốt, Thẩm Mộ Diễn này là cái gì cơ chứ? Có gì mà khiến cô ấy không nỡ buông tay?" Rõ ràng là Thẩm Mộ Diễn đang bị "nghiệp quật" rồi Làm thế nào để anh chinh phục lại cô gái đã từng vì anh mà không màng đến bất cứ điều gì đây? Bạn mong muốn một cái kết như thế nào cho Thẩm Mộ Diễn và Đường Tiểu Nhiễm? Là một "happy ending" hay "sad ending" đây? Cái kết đã có rồi, chúng ta cùng chào đón ngay những cung bậc cảm xúc như lúc đầu tôi đã giới thiệu bằng cách đọc ngay truyện Trả Anh Một Đời Yêu Lầm tại ngay nào! Ánh trăng xuyên qua khe cửa đổ bóng xuống tấm rèm , rượu đã ngấm, Đường Tiểu Nhiễm vẫn chưa ngủ, vẫn nghe rõ tiếng thở đều đều bên cạnh, nhân lúc trăng sáng vằng vặc, cô đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng săn chắc quyến rũ hướng về phía mình, suốt ngần bảy năm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng sao lúc mở mắt dậy nếu không phải thiếu đi một người thì vẫn chỉ có tấm lưng ấy hướng về cô. Cô rất muốn nói với anh, rằng bảy năm trước, lúc anh tìm cô, cầu xin cô đồng ý hiến tặng tế bào gốc máu cho Tẩm Tâm Nhiên, lúc ấy cô mới biết Thẩm Tâm Nhiên mắc phải căn bệnh máu trắng. Trùng hợp thay, máu mà cô tình nguyện hiến trước đây còn lưu ở ngân hàng máu có thể cấy ghép cho Thẩm Tâm Nhiên, khi biết được việc này, cô không chút do dự lập tức đồng ý cứu giúp. Nhưng đoán chừng nếu nói cho anh, anh cũng chẳng tin đâu. Lúc ấy, trong đầu chợt gạt đi cái ý nghĩ này, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến hay bị những chấp niệm trong lòng thúc giục, cô dám cả gan đưa ra một yêu cầu như thế "Kí một bản hợp đồng đi, kết hôn với em, em mới cứu cô ta". Cô đã quá cần Thẩm Mộ Diễn, quá khao khát tình yêu của người đàn ông này. Thứ mà cô nghĩ lúc ấy chỉ đơn giản là có thể giữ anh bên cạnh mình, cùng anh sống một cuộc đời bình dị. Lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đợi sau khi kết hôn, chỉ cần cô hết lòng yêu chiều anh, tim người vốn chẳng phải làm từ đá, đến lúc ấy tình yêu của cô nhất định khiến anh phải xiêu lòng. Những suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ và đẹp đẽ làm sao, cô đã nghĩ đến tất cả_tốt có xấu có, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong tim Thẩm Mộ Diễn chỉ chán ghét cô, ghê tởm cô. Cô càng không ngờ được, lý do mà Thẩm Mộ Diễn luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón út bàn tay phải! Cảm giác đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, chính là cảm thấy chiếc nhẫn mang một vẻ dịu dàng, giống như chiếc nhẫn mà một người phụ nữ thường đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trên tay anh, không chỉ biểu lộ sự xa cách vời vợi, mà còn có một chút kì lạ quái đản. Suốt bảy năm, Thẩm Mộ Diễn thỉnh thoảng thích vuốt nhẹ chiếc nhẫn này, Đường Tiểu Nhiễm vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một thói quen của anh. Mãi cho đến tuần trước, lúc nhận được một email... Thì ra, sự cố chấp của cô lại buồn cười đến vậy! Tình yêu của cô, lại thừa thãi như vậy! Cô yêu Thẩm Mộ Diễn, thật sự rất yêu anh, bắt đầu tư lúc nào, chính cô cũng không nhớ rõ nữa. Tình cảm của người con gái lúc đầu chỉ đơn thuần là thích một người, nhưng theo thời gian, không những không giảm đi mà còn trở nên không thể kiểm soát được. Chỉ đáng tiếc là, cô đặt Thẩm Mộ Diễn lên vị trí cao nhất, nhưng anh đối với thứ tình cảm ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm gì, thậm chí là vô cùng chán ghét. Thẩm mộ Diễn chán ghét cô, bảy năm qua, thứ cảm xúc ấy càng lúc càng sâu đậm. Đường Tiểu Nhiễm không phải là không rõ, chỉ là cô cứ mãi cố chấp rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể khiến anh mềm lòng, cho mãi đến khi xuất hiện bức thư điện tử ấy, haha, Đường Tiểu Nhiễm à, trên đời này cô là nực cười nhất! Nằm trên giường, nhìn một lượt khung cảnh trước mắt, thật thân thuộc biết bao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xa cách lạ lẫm. Đường Tiểu Nhiễm từ từ duỗi cánh tay, rồi từ phía sau ôm trọn lấy tấm lưng hao gầy của anh, cô đưa mặt ghé sát người anh "rất nhanh thôi, anh sẽ được tự do, em biết anh muốn thoát khỏi em như thế nào mà, thôi thì tặng anh một món quà sau cuối vậy" Cô nhắm mắt lại. Sáng sớm hôm sau " Thẩm Mộ Diễn, chúng ta ở bên nhau cũng được bảy năm rồi." Đường Tiểu Nhiễm chặn người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa lại, đột ngột mở miệng hỏi một câu. Người đàn ông nét mặt vô cảm "Thẩm phu nhân, mời tránh ra, hôm nay tôi phải đi Provence". Câu nói ngầm ẩn ý rằng anh lúc này không rảnh để phí lời với cô. Vừa nghe tới Provence, đôi vai cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chặn lấy Thẩm Mộ Diễn "Em có chuyện muốn nói với anh." Anh đưa tay nhìn đồng hồ, vầng trán hơi nhăn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Không để mất nhiều thời gian của anh." Cô nói:" Thẩm Mộ Diễn, bảy năm rồi, em muốn tặng anh một món quà." Ánh mắt anh không còn đủ kiên nhẫn, vội cất bước đi" Thẩm phu nhân chấp nhận lãng phí thời gian lãng phí tiền của thì cứ tiếp tục đi." Anh bước ra khỏi cửa biệt thự, rồi đứng trong sân xoay người nhìn cô một cái, nhếch mép cười "Quà của Thẩm phu nhân tặng, Thẩm mỗ có thể nhận sao?" Nụ cười chế giễu của anh, Đường Tiểu Nhiễm đã quá rõ rồi, tim cô chua chát đau thắt lại, nén nổi đau, cô nhoẻn moệng nở nụ cười, bình tĩnh nói "Không, lần này anh nhất định sẽ nhận." Thẩm Mộ Diễn bỉu môi, không nói không rằng xoay lưng về phía cô, không mấy để tâm đến, vẫy vẫy tay chẳng khác gì đang xua muỗi. Chiếc nhẫn trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói cả mắt Đường Tiểu Nhiễm. Chiếc xe đậu sẵn dưới nhà, chầm chậm rời đi, Đường Tiểu Nhiễm xoay người, quay trở lại phòng, trước bàn trang điểm lưu lại một bức thư, cô đặt một cây bút đè lên phía trên, trên bì thư nắn nót viết Thẩm Mộ Diễn. Bên trong phong thư gồm một bản hợp đồng kí từ bảy năm trước, một bản đơn ly hôn, và một lá thư. Hai giờ sau, cô tiễn một nhân viên của công ty gia chánh và công ty chuyển nhà mà khi trước từng mời đến, rồi thu trọn vào tầm mắt " ngôi nhà" đã gắn bó suốt bảy năm, lúc này đây những gì liên quan đến cô đều biến mất, không còn chút dấu vết nào. "Thẩm Mộ Diễn, anh tự do rồi." Đôi mắt to tròn của cô rưng rưng lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi trượt xuống ướt đẫm cả vạt áo. Nhìn lại lần cuối nơi đã từng được xem là "nhà", Đường Tiểu Nhiễm quay người, cất bước ra đi. Ở một nơi cách xa thành phố Minh Châu, trong căn hộ mà mặt hướng về phía biển lớn, vô cùng ấm cúng và đẹp đẽ. Một người phụ nữ nằm giữa bồn tắm trong phòng tắm, nước từ trong bồn tắm đã đầy, tí tách tý tách nhỏ giọt tràn ra ngoài bồn tắm, lan ra khắp nền nhà, ướt đẫm con dao gọt trái cây vứt sõng soài trên nền. Bồn tắm đặt dựa vào cửa sổ, ánh đèn xuyên qua khe hở giữa tấm rèm cửa soi rõ nước đầy ắp trong bồn tắm, một màu đỏ tươi như...máu! Người phụ nữ trong bồn tắm, nằm bất động, tròng mắt mỗi lúc một lờ đi, nước trong bồn, càng lúc lại càng đỏ. Những giọt nước đỏ tí tách, tí tách nhỏ giọt, tràn khắp nền nhà, nhuộm đỏ cả những viên gạch, một thứ đỏ vô cùng lấp lánh! Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, em không ngờ rằng sự cố chấp của em lại làm tổn thương người khác Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, những vui buồn đau thương anh gây ra cho em, em đều nhận hết, chỉ cần đó là của anh, em mới biết, tình yêu của em, thật thừa thãi và nực cười. Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, sự chán ghét sự ghê tởm sự ác cảm sự ruồng bỏ của anh, em đều biết, em đều hiểu rõ, bảy băm qua, chỉ là em giả vờ không biết, cứ cho rằng có thể lừa gạt được chính mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, như tát vào mặt em một cái vậy. Em không biết đến sự tồn tại của cô ấy, em không biết anh sớm đã có người trong mộng, em không hề cố ý chen ngang nhưng em vẫn làm tổn thương người vô tội, xin lỗi anh, em trả lại tự do cho anh rồi. Nhưng chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu như sống mà không thể ôm lấy anh, không thể yêu anh, em sẽ phát điên lên mất. Thật sự xin lỗi, Thẩm Mộ Diễn anh tự do rồi, em cũng thanh thản bồn tắm, tròng mắt của cô càng lúc càng lờ đi, một bồn nước đầy, cũng càng lúc càng nhuốm đỏ. Đôi môi tái nhợt vì mất máu, gắng gượng nở một nụ cười , trong giây phút hấp hối, Đường Tiểu Nhiễm tự dặn lòng cuối cùng cũng có thể dừng sự chấp niệm, dừng yêu anh lại rồi. Thật tốt! Quá mệt rồi! Thành phố Minh Châu Khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Diễn như được tận hưởng những ngày tháng thoải mái nhất có thể. Quả nhiên là không còn kẻ đáng ghét đó, tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ. Niềm vui ấy, cả công ty trên dưới đều có thể cảm nhận được. Hứa Thiệu mở lời trước "Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn xem ra thoải mái hơn hẳn." Thẩm Mộ Diễn tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi rồi "phà..." ra một tiếng, phả khói vào không trung, đôi mắt mơ màng nhìn Hứa Thiệu "Một chút ấy anh ở cạnh tôi cũng nhiều năm như vậy, không phải đã sớm biết rồi sao?" anh cười Hứa Thiệu đã biết mà còn cố ý hỏi. Tiện tay đưa cho anh ta một điếu thuốc, Hứa Thiệu cũng chẳng ngần ngại nhận lấy, anh chưa vội châm lửa, điếu thuốc ấy vẫn còn được vân vê trong lòng bàn tay, rồi anh ta bất thình lình quay về phía người bên cạnh "Thế không còn Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ thế nào đây?" Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn vui vẻ thoải mái. Nhưng, không có Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ ra sao? Đôi mắt Thẩm Mộ Diễn lộ vẻ hời hợt không để tâm "À, cô ta sao?" rồi lạnh nhạt thốt ra một câu " Người phụ nữ ấy, ai mà biết được chứ." "Nhưng tôi lại biết, Đường Tiểu Nhiễm đã một thời gian không xuất hiện ở Đường thị nữa, hiện tại quán xuyến công việc chủ yếu là Tô Mật." Hứa Thiệu vẫn vân vê điếu thuốc trong tay "Thẩm Thị là do cha mẹ đã qua đời của Đường Tiểu Nhiễm giao lại cho cô ấy, lúc đầu khi cô vừa tiếp quản Đường Thị, trong ngoài Đường Gia đều hết sức rối loạn, khó khăn như vậy nhưng cô ấy đều kiên trì giàn xếp ổn thỏa, đủ thấy Đường Thị quan trọng thế nào với cô ấy. Anh lần này thì tốt rồi, tôi thấy Đường Tiểu Nhiễm lần này thật sự chịu tổn thương không hề ít, nếu không thì chẳng có lí do gì Đường Tiểu Nhiễm bỏ lại tâm huyết cả đời của cha mẹ cô mà không ngó ngàng đến, mất tích đến nay cũng hơn nửa tháng rồi." Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, bần thần ngây người ra một lúc rồi lập tức lấy lại sự tự nhiên, điếu thuốc trên tay bị vùi tắt hẳn trong gạt tàn, "Hứa Thiệu, anh có phần quá bận tâm đến cô ta rồi đấy. Đường Tiểu Nhiễm cô ta là kiểu người thế nào, anh còn không rõ sao? Hôn nhân giữa tôi và cô ta, từ đâu mà có. Cuộc hôn nhân suốt bảy năm này, thực chất là như thế nào, trong lòng cô ta khắc rõ, anh cũng nhìn ra được phần nào. Hứa Thiệu, có lúc đến tôi cũng không thể không khâm phục người phụ nữ này, cuộc hôn nhân như thế mà cô ta vẫn duy trì đến tận bảy năm. Tôi đã quyết định phó mặc cả cuộc đời này cho cô ta, nào ngờ cô ta lại đột nhiên đề cập với tôi chuyện ly hôn. Hứa Thiệu, anh hoàn toàn không cần phải đau lòng thay cô ta, cô ta sẽ ra sao ư? Anh lo lắng cho cô ta, nói không chừng cô ta lại đang ở nơi nào đấy ngắm cảnh, thư giãn, ngày nào Đường Thị còn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ không dễ dàng buông xuôi, người phụ nữ ấy không hề mềm yếu như thế." Hứa Thiệu "à" lên một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng ngậm " Cũng phải, nếu ngẫu nhiên tìm một người trong chúng ta mà hỏi , ai mà cho rằng Đường Tiểu Nhiễm của Đường gia là một kẻ yêu đuối? Nhiều năm trôi qua, có lẽ tim cô ấy đã chết rồi, ly hôn xong đi đâu đó nghỉ ngơi, thay đổi tâm trạng cũng không hẳn là không thể." Hứa Thiệu lại liếc nhìn Thẩm Mộ Diễn một cái "Thực ra, Mộ Diễn, anh đừng trách tôi lắm mồm. Hạ An đã mất được tám năm rồi, nếu anh không chấp nhận Đường Tiểu Nhiễm, thì cũng nên thử tìm cảm giác mới." "Hứa Thiệu, anh chuyển nghề làm mục sư rồi à?" người đàn ông nhếch môi "chuyên khuyên răn dạy bảo những kẻ lầm đường lạc lối sao?" "Thật sự mà nói, tôi lại thấy Đường Tiểu Nhiễm hợp vs anh hơn là Hạ An. Nếu bảy năm trước không phải vì Hạ An vừa mất chưa bao lâu, Đường Tiểu Nhiễm lại dùng tính mạng của Tâm Nhiên để uy hiếp anh, ép anh cưới cô ấy, thì có lẽ, Thẩm Mộ Diễn, anh cũng ít nhiều sẽ dịu dàng với cô ấy hơn?" "Đủ rồi." Thẩm Mộ Diễn đã không còn đủ kiên nhẫn. Hứa Thiệu cũng không dám tiếp tục, hai người lại đổi đề tài, chuyển qua bàn luận về thị trường chứng khoán. Chuyện của Đường Tiểu Nhiễm, cũng đành gạt sang một bên.

trả lại anh một đời yêu lầm